Tôi từng mơ về một nơi mà thời gian như ngừng trôi. Nơi mà ánh sáng không phải từ mặt trời hay những ngọn đèn nhân tạo, mà là từ chính bản thể của không gian ấy. Khi bước chân vào thánh điện này, điều đầu tiên làm tôi choáng ngợp là bàn thờ cẩm thạch trắng tinh khôi, tỏa ra ánh hào quang rạng rỡ như thể được chạm khắc từ những vì sao.
Những cột trụ bằng ngọc thạch trắng và vàng đứng sừng sững, vươn cao đến tận trần nhà mà dường như không có điểm kết thúc. Chúng không đơn thuần là những trụ cột để chống đỡ, mà là những dòng kể về sự vĩnh hằng, về một câu chuyện bắt đầu từ thuở hồng hoang và sẽ còn mãi về sau.
Ánh sáng từ trần cao xuyên qua không gian, tạo thành bảy sắc cầu vồng rực rỡ, nhảy múa trên nền sàn trong suốt như pha lê. Dưới lớp sàn, những con sóng xanh biếc cuộn trào nhẹ nhàng, tạo cảm giác như đang đứng trên mặt biển mà không bị ướt chân. Mỗi bước chân trên những bậc thang ngọc trai lại vang lên âm thanh tinh khiết như tiếng chuông gió, nhẹ nhàng và thanh tao.
Từ trần nhà cao vút, những cột ánh sáng tựa như thác nước tuôn rơi, mang theo vô vàn hạt sáng nhỏ li ti, nhảy múa trong không trung. Chúng như những linh hồn bé nhỏ, mang theo thông điệp của tình yêu thương và an bình. Không khí nơi đây không phải là không khí mà chúng ta vẫn hít thở hàng ngày, mà là một dòng năng lượng tinh khiết, thấm đẫm hương thơm của hoa cỏ thiên đường.
Trong không gian thiêng liêng này, mọi lo âu và phiền muộn dường như tan biến. Một cảm giác hòa hợp sâu sắc bao trùm tâm hồn, như thể bạn đang trở về với cội nguồn thuần khiết nhất của mình. Năng lượng chữa lành từ mọi ngóc ngách dường như chạm vào từng tế bào trong cơ thể, mang lại cảm giác nhẹ nhõm và tái sinh.
Thời gian ở đây dường như ngừng trôi, hay đúng hơn, nó không còn ý nghĩa. Không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có hiện tại vĩnh cửu này, nơi mà mọi linh hồn đều tìm thấy sự bình yên. Sự hiện diện của bàn thờ thiêng liêng không chỉ là một biểu tượng tôn giáo, mà còn là lời nhắc nhở về khả năng kết nối với điều thiêng liêng ngay trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.
Khi rời khỏi không gian này, tôi mang theo một phần của sự thanh thản và ánh sáng ấy. Dù cho thế giới bên ngoài có xô bồ và hỗn độn đến đâu, tôi vẫn có thể tìm lại cảm giác an bình đó bằng cách nhắm mắt và hình dung về bàn thờ cẩm thạch trắng tinh khôi, về những cột ánh sáng bảy màu, và về năng lượng chữa lành vĩnh cửu đang chờ đợi tất cả chúng ta quay về.